Thương người như thể thương thân.
Câu tục ngữ trên đã đi vào cuộc sống của tôi từ khi tôi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường. Có biết bao nhiêu tấm gương người tốt việc tốt, có biết bao nhiêu tấm lòng nhân ái giúp đỡ mọi người xung quanh mà tôi đã được nghe, được đọc được xem. Nhưng với tôi việc tốt của cô giáo Nguyễn Thị Vui – Bí thư chi bộ - Hiệu trưởng Trường mầm non Quang Trung – nơi tôi công tác là một điển hình hiện hữu về cái tốt ngay trước mắt tôi , ngay trong cuộc sống : bình dị ,thầm lặng mà khiến tôi xúc động và thêm yêu cuộc đời, tin vào lòng tốt có ở xung quanh ta, có ngay trong những việc làm đời thường nhưng đáng để mọi người phải trân trọng .
Cô giáo Nguyễn Thị Vui sinh ra và lớn lên ở làng Gióng – nơi sinh của vị anh hùng dân tộc – lên 3 tuổi đã biết đánh giặc chống ngoại xâm. Có lẽ chính mảnh đất giầu truyền thống Phù Đổng Thiên Vương đã sản sinh ra những con người có tấm lòng cao đẹp - Truyền thống tốt đẹp đó vẫn tiếp tục chảy và hiện hữu trong con người của chị. Tôi cảm nhận được ở chị sự chân thành, lòng nhân hậu và hơn ai hết là tình người.
Sau khi tốt nghiệp sư phạm mầm non, ngôi trường đầu tiên chị gắn bó là Trường Mầm Non Phù Đổng, nơi mà chị đã sinh ra và lớn lên với bao nhiêu kỷ niệm. Được làm việc dưới ngôi trường giầu truyền thống - lá cờ đầu của ngành giáo dục mầm non ngoại thành Hà Nội - là cơ hội để chị thỏa sức phấn đấu và vươn lên. Như mầm xanh được mưa xuân tưới xuống - Với sự phấn đấu nỗ lực không mệt mỏi của bản thân cùng với sự giúp đỡ của lãnh đạo nhà trường và đồng nghiệp nên nhiều năm liên tục chị đều đạt giáo viên dạy giỏi cấp huyện, đạt giáo viên giỏi cấp thành phố với nhiều sáng kiến kinh nghiệm hay. Sau khi được cấp trên tin tưởng bổ nhiệm làm quản lý , chị đã công tác ở nhiều trường khác nhau nhưng ở đâu chị cũng luôn là một người cán bộ yêu nghề, mến trẻ, hoạt bát, năng động, có năng lực chuyên môn tốt, hết lòng tận tụy với công việc, sống giản dị luôn hòa đồng với mọi người, được đồng nghiệp yêu quý và phụ huynh tin tưởng.
Nếu dừng lại ở đây thôi cũng đã thấy được một tấm gương hết lòng phấn đấu vì sự nghiệp giáo dục mà chúng ta cần học tập cố gắng trong công tác. Nhưng khi được nghe và đặc biệt như tôi được trực tiếp đồng hành cùng những việc hàng ngày của chị tôi càng thấy ấn tượng về những việc làm thầm lặng của chị.
Tôi đặc biệt ấn tượng ở chị là lòng nhân ái, yêu trẻ, tạo mọi điều kiện tốt nhất cho trẻ và câu chuyện tôi kể dưới đây là một minh chứng cụ thể :
Ở trường tôi đầu năm có nhận hồ sơ của cháu Phạm Khôi Nguyên 30/11/2013 -là một trẻ khuyết tật, thể nặng . Mới đầu khi cháu vào trường chúng tôi cũng thấy đây là một trường hợp đặc biệt để cháu hòa nhập cùng các bạn là hết sức khó khăn . Từ khi nhận hồ sơ của cháu chị Vui quan tâm đặc biệt đến cháu. Trước hết chị trực tiếp ra những bài tập khảo sát mức độ khuyết tật của cháu. Sau chị lại nghiên cứu phân vào lớp sao cho phù hợp. Lúc đầu tôi thắc mắc: chị ơi sao cháu lứa tuổi lớp lớn chi lại phân vào lớp nhỡ? Chị nói với tôi rằng ở lớp lớn các bạn bằng tuổi lớn hơn Nguyên, trong khi đầu năm mới đến trường Cháu Nguyên còn yếu về nhiều mặt đặc biệt là thể lực , cháu đi lại còn khó khăn sợ khi chơi đùa sẽ bị các bạn va vào ngã thì khổ. Sau đó chị đã tải và tìm các thông tin về loại khuyết tật của cháu rồi trao đổi truyền tải,hướng dẫn với phụ huynh từng cách chăm sóc, giáo dục như thế nào để con dễ hòa nhập và đạt hiệu quả. Không những thế chị còn chỉ đạo sát sao, là người bạn đồng hành của cô giáo có học sinh khuyết tật để các cô quan tâm chăm sóc trẻ tốt nhất... Một thời gian sau cháu Khôi Nguyên có tiến bộ vượt bậc về mọi mặt. Lúc này chị chỉ đạo cho cháu về đúng lứa tuổi để hòa nhập cho cháu đỡ thiệt thòi so với các bạn cùng tuổi. Từ lúc nhìn cháu Khôi Nguyên đi từng bước chân run run đến trường, các bữa ăn cô giáo xúc từng thìa mà cơm vẫn còn rơi vãi ra bàn do cơ miệng của cháu khô cứng. Đến bây giờ cháu biết đi tập thể dục sáng và chơi cùng các bạn, bước đầu cầm thìa tự xúc cơm. Lúc mới đến trường nét mặt vô cảm xúc ánh mắt dại khờ nhìn xa xa, giờ đây khi nhìn thấy cô và các bạn con thể hiện tình cảm hân hoan. Nhìn thấy tiến bộ của cháu bản thân tôi thấy ngoài sự chăm sóc của gia đình sự quan tâm của các cô giáo trong lớp cháu thì không thể không nghĩ tới chị - Người quản lý có tấm lòng nhân ái đã luôn đứng sau quan tâm tạo mọi điều kiện tốt nhất cho cháu. Chị vẫn nói với tôi và các giáo viên của lớp : Khôi Nguyên đến với chúng ta là một cái duyên lớn, có con trong lớp, chăm sóc các cô sẽ vất vả hơn nhưng đổi lại chúng ta sẽ hạnh phúc khi thấy thành quả của chúng ta tiến bộ. Lớn lên con sẽ luôn nhớ tới các cô như những người mẹ thứ hai luôn yêu thương và chia sẻ. Chúng ta còn rèn cho các con học sinh khác lòng nhân ái và sự sẻ chia với những người kém may mắn hơn mình- Bài học của chị thật bình dị mà sâu sắc.
Tôi tin tưởng rằng :Trường mầm non Quang Trung - một ngôi trường mới thành lập với đội ngũ cán bộ giáo viên - những người tâm huyết cho công việc cho sự nghiệp trồng người như chị Vui thì sự lan tỏa kế thừa của tinh thần làm việc cống hiến không mệt mỏi, lòng nhân ái của chị chắc chắn sẽ đơm hoa thơm và trái ngọt, nhà trường sẽ có nhiều triển vọng mới.
Tôi thật sự vui khi mình đã nhìn ra ngay trong ngôi trường của mình một bông hoa đẹp nở giữa đời thường .Sau hình ảnh của chị Nguyễn Thị Vui, tôi lại thấy thêm một tấm gương người tốt từ những việc làm nhỏ mà chúng ta ai cũng cần tĩnh lặng hơn trong cuộc sống hối hả này để nhìn lại mình và nhìn mọi người xung quanh. Chị thật sự là 1 cán bộ tâm huyết, tấm gương tiêu biểu, điển hình tiên tiến , một tấm lòng nhân ái - một tấm gương sáng, tấm gương đạo đức hết lòng vì sự nghiệp trồng người.