Từ tinh mơ, Gõ kiến đã thức dậy.Chú bay đi khắp khu rừng, gõ vào từng thân cây,báo một tin đăc biệt: “ Dậy! Dậy đi! Mùa xuân đến rồi!”. trên khắp cánh đồng, nàng xuân đang nhẹ nhàng bay đi bay lại, gieo những nụ mầm xanh, những bông hoa đỏ, vàng, hồng, trắng… khu rừng lúc này rực rỡ những sắc màu.
Nhưng không hiểu sao, bác Đào già ở chân núi lại không nghe thấy những lời loan báo của Gõ Kiến. Bác vẫn ngủ im lìm. Những cành đào khẳng khiu chẳng có lấy một nụ hoa, một chổi biếc. “Mùa xuân làm sao thiếu được hoa đào cơ chứ!”. Các bạn của bác Đào rất lo lắng: “Chúng ta phải làm gì để giúp bác ấy thôi!”.
Thế là các chú giun đất ra sức làm tơi xốp đất xung quanh rễ của bác Đào. Những giọt sương sớm dồn sức tưới cho bác Đào. Những chú ong mật bé nhỏ hát những bài ca vui tươi. Bác Đào già bừng tỉnh dậy. Bác vươn những cành khô gầy guộc, trơ trụi ra để đón những giọt sương quý giá và duỗi mạnh những cái rễ vào sâu trong lòng đất.
Phút chốc, bác Đào già cảm thấy thật khoan khoái và tràn đầy sinh lực. Những tia nắng ấm áp của ông Mặt trời vui tính rọi khắp khu rừng, không khí thật mát mẻ, trong lành.Những chiếc lá xanh, những nụ hồng xinh xắn bắt đẩu ló ra trên mình bác Đào già.
“Tuyệt quá! Tuyệt quá!”. Những người bạn của bác Đào già vui sướng xiết bao! Các chú chim hót líu lo, đàn ong mật bay đi bay lại hát bài hát quen thuộc và dòng suối róc rách, róc rách chảy… Tất cả tạo thành một bản nhạc tuyệt vời của mùa xuân.
Nhưng kìa! Sao trên dòng suối lại có những bông hoa đào đỏ thắm thế kia? Ồ! Thì ra bác Đào già đã thả những bông hoa đầu tiên xuống dòng suối. Bác Đào muốn nói với suối nhỏ: “Bạn suối ơi! Bạn hãy nhắn với cả khu rừng là bác Đào già ở chân núi đã có hoa nhé!”. Suối nhỏ đã nhanh chóng chuyển lời của bác Đào. Chẳng mấy chốc, cả khu rừng đã biết tin vui này. Ai cũng cho rằng đây đúng là chuyện thần kỳ của mùa xuân.